Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Truyện ngắn Bản giao hưởng từ biệt

Trần Quang Lộc
                            BẢN GIAO HƯỞNG
TỪ BIỆT
                                                                     Truyện ngắn
          Mặc dù đang ở tuổi "cổ lai hy" nhưng ba tôi vẫn còn mê nghe âm nhạc. Ông thích nghe nhạc vào mỗi buổi sáng qua dàn âm thanh tuyệt hảo, quà tặng của anh Hai tôi năm ba tôi bước sang tuổi sáu mươi.
          Hồi còn trẻ trung, ba tôi thích những tác phẩm của các nhà soạn nhạc cổ điển nổi tiếng như Mozart, Beethoven, Róssini, Berlioz... Nhưng tác phẩm âm nhạc mà ba tôi quý nhất là bản giao hưởng Từ biệt của Haydn, nhà soạn nhạc vĩ đại người Áo, ông tổ viết giao hưởng ở thế kỷ mười tám. Ba tôi bảo, đó là bản giao hưởng không những có nét giai điệu đẹp, giàu biểu cảm, ý nghĩa nội dung sâu mà cách trình diễn cũng độc đáo, rất gây ấn tượng cho người thưởng thức. Ba tôi ước mơ được một băng ghi hình buổi trình diễn bản giao hưởng vĩ đại đó. Mãi đến ngày tôi tốt nghiệp Tiến sĩ khoa chỉ huy và khoa violon tại nhạc viện Xophia trở về, ta tôi mới được toại nguyện. Hôm ấy, tôi đã mang về tặng ba tôi một số băng nhạc gồm có giao hưởng và những bản sonata, étude viết cho violon của các nhà soạn nhạc Nga Musorgaky, Rimaki-Korsakow, Glinka... Với một băng ghi hình buổi trình diễn bản giao hưởng Từ biệt do dàn nhạc giao hưởng Xophia trình diễn dưới sự dẫn dắt của tôi.

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Chuyện lạ cổ kim

Trung Quốc: Người cổ đại sợ động phòng với “trinh nữ”?
Người cổ đại cho rằng phá hỏng trinh tiết của các cô gái là điều đại kỵ và trong lòng vẫn luôn mang nỗi sợ hãi động phòng với “trinh nữ” nên họ thường cam tâm tình nguyện dâng đêm đầu tiên của cô dâu cho thầy mo hay thủ lĩnh của bộ lạc.

1349148320_20110418162250_trinhnu
 

Tại một số vùng làm nông nghiệp vào thời cổ đại ở Trung Quốc, đặc biệt là một số bộ tộc thiểu số ở miền nam, có một tập tục hết sức kỳ lạ đó là đàn ông chỉ dám tán tỉnh “hoàng hoa khuê nữ” chứ không động phòng với họ.

Truyện ngắn Mộng và thực

Trần Quang Lộc
                     MỘNG VÀ THỰC
                                      Truyện ngắn
Bóng đèn 40W treo lủng lẳng bên ngoài hành lang hắt vào phòng giam số 6 mảng ánh sáng lờ nhờ vàng nhợt đủ để nhìn thấy ba hình người gầy rạc, râu tóc bờm xờm, quần áo tả tơi đang nằm co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo. Đó là ba người tù đang bị án hai mươi năm khổ sai về tội chống phá chế độ. Họ đã tồn tại trong cái địa ngục trần gian này hơn nửa thời gian thụ án.
Bỗng một trong ba hình người đó ngồi bật dậy như cái xác chết đột ngột hồi sinh, mắt hướng về phía chấn song sắt ăn thông ra hành lang, lắng tai nghe ngóng, chờ đợi... Giờ này, toàn khu trại giam chìm trong cơn ác mộng. Thỉnh thoảng, tiếng kêu rên thảm thiết của tù nhân bị tra tấn lúc ban chiều cùng với tiếng ngái ngủ ú ớ vọng đến văng vẳng mơ hồ như từ trong cõi chết. Rất yên tâm, người tù tuổi trung niên ra hiệu cho hai người bạn ngồi dậy, rồi thận trọng rút từ trong gấu áo ra một tờ giấy nhàu nát có vẽ hình ngoằn ngoèo và ghi mấy dòng chữ nguệch ngoạc, trải ra sàn nhà. Lập tức ba cái đầu tóc râu tua tủa chụm lại trên mảnh giấy đó. Người tù trung niên nói rất khẽ: