Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Đọc truyện Bến đò xưa hoang vắng

                    
TRẦN QUANG LỘC
                              Bến đò xưa
               hoang vắng


                                                              Truyện ngắn
     
  - Đò ơi ! Đò ... ò ... ò ...
            Đứng bên nầy sông nhìn sang bến đò năm cũ nhạt nhòa sương khói, tôi cất tiếng gọi đò. Âm thanh "đò" kéo dài vang vọng trên dòng sông gợn sóng rồi lịm tắt trong buổi chiều cuối năm se lạnh.
  - Đò ơi !
   Tôi định lấy giọng gọi tiếp thì một người đàn ông đang đứng trên bãi dâu cạnh đó, lên tiếng :
            - Đò giang đâu nữa mà gọi. Chú em muốn sang sông cứ đi thêm quãng nữa sẽ có cầu. Bến đò đã bãi bỏ lâu rồi.
            Theo sự chỉ dẫn của người đàn ông tốt bụng, tôi đi dọc triền sông một đỗi nữa gặp chiếc cầu xi măng khỏe khoắn níu chặt đôi bờ thưa thớt mấy bụi tre già đang run rẩy và những khóm cừa tàu soi mình trên nước biếc.
            Sang bên kia sông, tôi hết sức ngỡ ngàng, làng xóm bây giờ rất khác xưa, suýt nữa tôi không còn nhận ra.
 

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Truyện ngắn Tiền


TRẦN QUANG LỘC

TIỀN
                                   Truyện ngắn
         
Điều may mắn bất ngờ ập đến với gã, tưởng như đang lạc vào vườn cổ tích có những bà tiên, ông bụt hiền lành, tốt bụng luôn mang đến cho những kẻ khốn cùng nhiều điều may mắn, tốt đẹp.
          Năm tỉ bạc! Khoản tiền khổng lồ mà trước đây dẫu có nằm mơ gã cũng không thể nào thấy được hiện đang nằm gọn trong tay gã, đang chờ gã sai khiến.
          Nghe tin gã trúng thưởng lớn, bà con họ hàng làng xóm lũ lượt kéo đến mừng gã đổi đời. Nhưng những lời chúc tụng nồng nhiệt nhất, tốt đẹp nhất được đáp lại bằng mấy tách trà thô, vài viên kẹo dừa để lâu ngày dai nhách, nhai muốn trẹo quai hàm, với vài tiếng cảm ơn cộc lốc, sáo rỗng, nhạt phèo như nước ốc. Cách xử sự lạ lùng, hờ hững của con người vừa mới giàu xổi, nét mặt còn hằn sâu dấu ấn của một thời khốn khó, cực nhọc đã gây sự bất bình cho bà con. Bên họ tộc chì chiết, rằng cái quân mất gốc, cơm họ hàng còn dính kẽ răng, vừa mới trúng số đã ngoảnh mặt, quay lưng. Họ dọa sẽ từ, sẽ không bao giờ thèm đặt chân đến cổng ngõ nhà gã. Cánh láng giềng cũng lên án gã gay gắt. Họ bảo bà con xa không bằng xóm làng gần, nghèo khó có nhau. Mới ngày nào nhà nó có sự cố, nó chỉ ho lên một tiếng là bà con đủ mặt. Vậy mà từ ngày có của, mặt nó cứ lạnh tanh như được tạc ra từ băng tảng!